12:10, 14/10/2017

Những bước chân không mỏi…

Bạn bảo bạn có bàn chân đi. Đi từ khắp các vùng miền trong nước ra thế giới. Bạn hết đi du học rồi lại du lịch, từ Pháp, Hà Lan, Úc, Mỹ, Nam Phi, Singapore… Những khi về nước, bạn cũng chẳng chịu dừng chân lâu trong ngôi nhà của mình. Tuần này thấy bạn bảng lảng trong Sa Pa mù sương, tuần sau lại thấy bạn lãng đãng cùng mây trời Yên Tử, hay non nước Quảng Bình, Hội An…

Bạn bảo bạn có bàn chân đi. Đi từ khắp các vùng miền trong nước ra thế giới. Bạn hết đi du học rồi lại du lịch, từ Pháp, Hà Lan, Úc, Mỹ, Nam Phi, Singapore… Những khi về nước, bạn cũng chẳng chịu dừng chân lâu trong ngôi nhà của mình. Tuần này thấy bạn bảng lảng trong Sa Pa mù sương, tuần sau lại thấy bạn lãng đãng cùng mây trời Yên Tử, hay non nước Quảng Bình, Hội An…

 

Minh họa Xuân Đinh

Minh họa Xuân Đinh


Bạn bảo đi để thấy, để nghe và trải nghiệm được nhiều điều. Như sau chuyến tàu ra Hội An, đọng lại trong bạn là sự thán phục về anh bạn dọc đường người Ấn Độ nói tiếng Việt khá chuẩn. Đó là kết quả của việc nỗ lực học trong 4 tháng và Việt Nam là nước thứ 42 anh đến chỉ trong mấy năm. Đến để trải nghiệm và ở lại sinh sống nếu có cơ hội, sau khi không thể giữ được cơ hội ở 41 nước trước đó mình đi qua. Còn ở chuyến tàu trở về, bạn gặp người phụ nữ thu mua hải sản ở Quảng Bình với nỗi băn khoăn của một người mẹ không biết có nên cho con gái du học nước ngoài ở tuổi 17, đứa con mà mới tròn năm đã được chị nhìn xa trông rộng mua cho mảnh đất rộng 400m2 ở Đà Nẵng. Một tình mẹ dành cho con thật kỳ lạ, lo cho tương lai của con từ thuở mới lọt lòng…


Bạn đi còn là để góp nhặt cho cuộc đời mình dù đó chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất. Thạc sĩ hay tiến sĩ như bạn thì sao nhỉ, bạn vẫn có thể làm công việc nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… như một người giúp việc ở Việt Nam để được bù lại ở trọ không mất tiền, để có 1 bữa ăn miễn phí khi ở Melbourne, Úc. 6 tháng ở nước Mỹ xa xôi, bạn vẫn có thể là một nhân viên phục vụ bàn ở một quán nước, nơi bạn phải làm 12 tiếng mỗi ngày, chỉ có 15 phút dành cho bữa trưa. Những lúc ấy, bạn chỉ là một đốm lửa nhỏ trong biển người mênh mông ở xứ lạ.


Ừ thì bạn đi nhiều, biết nhiều và cũng học được nhiều điều. Nhưng bạn có đọc được điều gì trong ngôi nhà bạn đã sinh ra, lớn lên; có đọc được trong đôi mắt mẹ cha điều mong mỏi? Những khát vọng bay xa của bạn cứ năm này qua năm khác, có khi nào có bóng dáng của 2 mái đầu chớm bạc với nỗi lo âu về đứa con gái duy nhất đã bước sang tuổi 35 mà vẫn loay hoay với một chốn dừng chân nào đó ở bên kia đại dương?


Trong những quãng ngắn dừng chân ở ngôi nhà nhỏ nhoi ấy, bạn bảo có lúc chợt lung lay khi mẹ nói thôi ở lại đi con cho gần nhà, gần gia đình, rồi lại nói xa nói gần rằng, nhìn gia đình con cái người ta sum vầy mà thèm. Kiểu như cái Tết nào đấy bạn mượn tôi làm dịu đi nỗi trống vắng của 2 người già khi bạn còn ở Úc, sinh nhật mẹ bạn cũng là tôi đem tặng chiếc bánh kem… Nhưng nói là nói vậy thôi, bạn vẫn thích ruổi rong trên những vùng đất, những cung đường. Như lúc này đây chẳng hạn, bạn đang trải nghiệm cuộc sống mới ở vùng đất Philippines.


Đôi chân bạn đi mãi như vậy chẳng biết bao giờ mới mỏi để dừng lại? Những ánh mắt ngày càng sâu thẳm của mẹ, của cha chẳng biết có đủ để níu gọi bước chân bạn quay về?


Tôi hỏi thế là bởi mới hôm trước thôi, nhà hàng xóm vừa có một người già ra đi sau cú ngã ngay trong nhà mình, khi những đứa con, đứa ở Đức, đứa ở Hà Nội còn chưa kịp về…


B.T