10:10, 17/10/2017

Đường dài

Nhà ông Thanh sát vách nhà tôi. Gia đình gồm hai ông bà và cô con gái tên Tâm. Khi bà Thanh sinh Tâm phải mổ. 5 năm sau, bà sinh mổ lần hai được một đứa con trai nhưng chỉ sống được một năm rồi mất vì bệnh. Đến năm Tâm được 10 tuổi thì bà Thanh bị tai nạn qua đời.

Nhà ông Thanh sát vách nhà tôi. Gia đình gồm hai ông bà và cô con gái tên Tâm. Khi bà Thanh sinh Tâm phải mổ. 5 năm sau, bà sinh mổ lần hai được một đứa con trai nhưng chỉ sống được một năm rồi mất vì bệnh. Đến năm Tâm được 10 tuổi thì bà Thanh bị tai nạn qua đời. Ông Thanh ở vậy nuôi con ăn học lên đại học. Ông thường tâm sự với cha tôi: “Đường đời thật dài, lắm khúc khuỷu. Nhưng nhờ nó ngoan hiền, biết thương cha nên tôi chẳng thấy đường dài ông ạ”. Mẹ tôi thì thường lấy ông làm gương cho cha tôi: “Người ta chung tình với vợ. Vợ mất vẫn một lòng ở vậy nuôi con. Hàng xóm chơi thân với nhau, ông nên giống người ta để mẹ con tôi nhờ”.

 


Tâm học ra trường, có việc làm ở thành phố, Chủ nhật nào cũng về thăm cha. Rồi Tâm có chồng, theo chồng ở phố, mươi bữa nửa tháng mới về thăm ông Thanh một lần. Rồi hai tháng… ba tháng… thưa dần… Nhớ con, ông Thanh khăn gói lên thành phố. Khi về ông có quà cho con cháu tôi, vui vẻ kể chuyện huyên thuyên về con gái. Nhưng mơ hồ tôi thấy trong mắt ông một nỗi buồn cố giấu…


Chiều nay, ông Thanh từ thành phố về. Có phải đoạn đường đời phía trước còn lại của ông hay đoạn đường ba mươi cây số từ quê đến phố quá dài mà bước chân của ông không còn nhanh, nhẹ như thường ngày? Tấm lưng hơi còng xuống vì tuổi tác hay vì cõng cả một đời làm cha?...


Trần Xuân Thụy