11:01, 13/01/2017

Hẹn gặp ở sân ga

Ông có một lời hẹn vào một ngày cuối năm cách đây ba mươi năm trước. Lời hẹn ấy được ghi trên mảnh giấy nhỏ, đó là những dòng chữ của cô nữ sinh lớp 12 tên Mộc Miên: "Hẹn gặp anh ở sân ga lúc 6 giờ chiều". Đó cũng là ngày Mộc Miên vào TP. Hồ Chí Minh rồi sẽ lên một chuyến bay qua Úc để du học.

Ông có một lời hẹn vào một ngày cuối năm cách đây ba mươi năm trước. Lời hẹn ấy được ghi trên mảnh giấy nhỏ, đó là những dòng chữ của cô nữ sinh lớp 12 tên Mộc Miên: “Hẹn gặp anh ở sân ga lúc 6 giờ chiều”. Đó cũng là ngày Mộc Miên vào TP. Hồ Chí Minh rồi sẽ lên một chuyến bay qua Úc để du học.


Ông và Mộc Miên đã có một tình yêu học trò, nhẹ nhàng giống như những cơn mưa phùn đầu mùa đông, trong mây chùng xám khiến cho mọi người cần phải tìm nhau và chẳng thể lìa xa. Nhưng nghĩ cho cùng thì cuộc sống cứ khép mở những ngày, những đêm. Con người không thể nào đoán được những gì xảy ra trong cuộc sống của mình, cho nên trong tình yêu chẳng mấy ai cùng nhau dắt tay đi cho hết đoạn đường thẳm xa hạnh phúc.

 

Minh họa: xuân đinh
Minh họa: xuân đinh


Hôm đó, ông không tới được sân ga. Ông còn quá trẻ để hiểu rằng cuộc chia lìa nào cũng cần giây phút tiễn đưa. Chính giây phút sắp lìa xa ấy là lúc trái tim nhói đau biết rằng sẽ chỉ còn gặp nhau trong tưởng nhớ. Để rồi sóng biển vỗ trùng qua bao bờ bãi, để rồi mây ngàn trôi dạt qua bao nhiêu đỉnh núi, người ta sẽ lãng quên nhau hay hình bóng ấy mãi hằn sâu trong ký ức, không thể xóa nhòa.


Ông không biết cô gái nhỏ với mái tóc dài ngang vai, với đôi môi mím lại và bàn tay bấu chặt vào chiếc ghế từ ô cửa kính của toa tàu, nhìn mãi ở sân ga đã thưa dần bóng người đưa tiễn mà không thấy bóng ông. Mộc Miên cũng không biết rằng định mệnh đã trớ trêu trong giây phút ấy, khi ông đang mải miết đạp xe tới chỗ hẹn. Chiếc xe đạp đứt thắng lao xuống con dốc, ông bị thương phải vào bệnh viện. Vào giây phút đó, trong khoảnh khắc thời gian đó, nếu ở vào thời điểm hiện nay thì người ta có thể liên lạc nhau bằng điện thoại di động. Chắc chắn ông sẽ gọi điện cho Mộc Miên, gào lên: “Em yêu, anh đang ở bệnh viện”.  Cũng có thể, khi nghe điện thoại, Mộc Miên sẽ chạy tới bệnh viện, và có thể cô không đi Úc. Nhưng vào thời đó không có điện thoại di động, cũng chẳng có vi tính để hai người có một email gởi cho nhau những dòng chữ nhớ thương và những hình ảnh của nhau.


Ông giữ lại lá thư viết vỏn vẹn mấy chữ của Mộc Miên ấy như giữ một kỷ vật. Sau này, ông nhờ mấy người thợ bạc làm cho ông một sợi dây chuyền, lá thư được lồng vào trong cái hộp bằng bạc ông đeo trước ngực. Ba mươi năm sau, ông không còn là cậu học trò lao chiếc xe đạp đứt thắng xuống con dốc để đến sân ga trong giây phút người yêu dấu của mình lìa xa nghìn trùng. Ông đã có tất cả những gì mà một con người đều mơ ước: nhà cửa, danh vọng, tiền bạc. Nhưng ba mươi năm nay, ông không hò hẹn với cô gái nào, dẫu bao quanh ông không hiếm nhan sắc.


Những mùa xuân đi qua cuộc đời ông rất nhanh. Cứ vào ngày cuối năm, cái ngày Mộc Miên hẹn tới sân ga, ông lại đi tới sân ga, như thể ông tin rằng cô sẽ bước xuống từ một toa tàu nào đó, sẽ nhìn ra ông đang đứng ngắm nhìn con tàu. Họ sẽ gặp nhau, dẫu thời gian đã qua, dẫu tóc hai người đã có vài sợi bạc. Mộc Miên sẽ nói: “Em đợi anh rất lâu rồi. Tại sao hôm đó anh không tới sân ga?”. Ông sẽ vén tay áo lên, cho cô thấy một vết sẹo dài, vết sẹo của lần ngã xe đạp hôm nào, sẽ cầm tay nhau ra khỏi sân ga, leo lên bất cứ một chiếc taxi nào đó, đến một chỗ nào đó. Ông và cô sẽ kể cho nhau nghe biết bao nhiêu câu chuyện, mà trong những tháng ngày xa cách thì biết bao nhiêu chuyện để kể. Cũng có thể ông và cô sẽ lên trên  ngọn đồi cao nhất thành phố, ở nơi đó nhìn xuống thấy biển. Hai người sẽ không nói gì với nhau, chỉ cần ngồi bên cạnh nhau, và nhìn biển đang dại khờ vỗ sóng là đủ. Nhưng ông cũng biết chắc rằng ông đang mơ một điều mà mọi người bảo rằng nó chỉ xảy ra trong truyện cổ tích, vì có thể Mộc Miên đã quên mất mình từng hẹn ông đến sân ga. Ở xứ sở xa lạ kia có thể cô đã lấy chồng, cô đã có những đứa con, có thể mỗi ngày cô lái xe đi làm. Cô đã không còn nhớ gì hết. Mà nhớ để làm gì khi hai người chỉ là mối tình đầu với nhau, chỉ là sự khờ khạo của tuổi học trò.


Hôm nay là ngày 30 Tết. Cái ngày 30 năm trước ông nhận mảnh giấy hẹn hò. Nhưng hôm nay là một ngày rất bận rộn của ông. Buổi sáng ông phải dự một buổi tiệc tất niên. Buổi chiều ông có cuộc hẹn với một người bạn học ngày xưa, anh ta ở tận bên Mỹ vừa về nước. Đôi bạn già ngồi với nhau trong một quán ăn nhỏ, yên tĩnh giữa không khí rộn ràng cuối năm. Trong câu chuyện, ông bạn nhắc đến Mộc Miên. Hiến, ông bạn của ông nói: “Ngày xưa mình cũng yêu cô bé đó, không ngờ ông lại giành được trái tim của nàng. Hai người vẫn liên lạc với nhau chứ?”. Ông lắc đầu: “Ba mươi năm rồi, mình chẳng biết Mộc Miên giờ ra sao”. Hiến cười: “Chưa chắc gặp nhau bây giờ nhìn ra nhau đâu. Ông yêu cô bé 19 tuổi, bây giờ là người phụ nữ 50 tuổi. Ông đừng gặp thì hơn, sợ thất vọng đó”. Ừ nhỉ, trong lòng ông là hình bóng của Mộc Miên 19 tuổi, Mộc Miên mang đôi guốc mộc khua vang trên đường; Mộc Miên của bàn tay nhỏ đã run lên khi tay ông nắm. Vậy mà ông quên mất rằng Mộc Miên cũng sẽ già như ông.


Đưa người bạn về khách sạn, ông kêu taxi ra sân ga. Ông nhủ đây là lần cuối cùng ông tới sân ga, dẫu không biết làm gì hay là để chấm dứt đi mối tình thơ mà ông nuôi trong lòng vì một lần hẹn ra sân ga lỗi hẹn.
Sân ga đêm ba mươi vắng người. Trên bảng hướng dẫn cho biết trong đêm sẽ còn ba đoàn tàu sẽ tới. Ánh đèn vàng loang trên sân ga mang một vẻ buồn buồn. Có những người khách đang đợi tàu ngồi thầm lặng trong vàng vọt đó, họ nói chuyện với nhau khe khẽ. Với ông, cảnh sân ga như thế này quen thuộc lắm.


Ông thong thả đếm bước chân mình ở hành lang đợi tàu. Và ông không tin vào mắt mình khi thấy trước mặt một dáng người rất quen. Ông gọi khẽ: “Phải Mộc Miên đó không?”. Ông gọi khẽ đến thế mà người phụ nữ đó nghe được, xoay người lại phía ông. Dẫu thời gian đã trôi qua ba mươi năm ông vẫn nhìn ra người đó: Mộc Miên.


Sẽ có những câu chuyện kể của ba mươi năm của một đêm trắng trên con phố sắp Tết. Ông đã không hoài công đến một cuộc hẹn hò trên sân ga.


. Truyện ngắn của Khuê Việt Trường