10:11, 07/11/2017

Không thể thắng với lối chơi nửa mùa

Thế nào là lối chơi nửa mùa? Đó là cách gọi của một lối chơi không rõ ràng, muốn thì rất nhiều, nhưng kết quả thường lại không bao nhiêu. Và dĩ nhiên, không có bất cứ câu lạc bộ lớn nào chấp nhận một lối chơi như vậy, đặc biệt là một câu lạc bộ tầm cỡ như Manchester United.

Thế nào là lối chơi nửa mùa? Đó là cách gọi của một lối chơi không rõ ràng, muốn thì rất nhiều, nhưng kết quả thường lại không bao nhiêu. Và dĩ nhiên, không có bất cứ câu lạc bộ lớn nào chấp nhận một lối chơi như vậy, đặc biệt là một câu lạc bộ tầm cỡ như Manchester United.
 
Ấy vậy mà trong trận gặp Chelsea thuộc khuôn khổ vòng 11 giải bóng đá Ngoại hạng Anh vừa qua, huấn luyện viên Mourinho lại cho Manchester United chơi một lối chơi “nửa mùa” như vậy. Tại sao gọi là nửa mùa? Đó là bởi Manchester United đã chơi với những ý tưởng chiến thuật không thực sự rõ ràng, tấn công cũng không ổn mà phòng ngự cũng không xong. Với sự có mặt của những Romelu Lukaku, Paul Pogba, Anthony Martial, Marcus Rashford… Manchester United từng chơi tấn công rất hay vào đầu mùa giải; nhưng sở trường của huấn luyện viên Mourinho lại là lối chơi phá lối chơi, lấy sự chắc chắn để thắng đối thủ, và Manchester United cũng đã từng sử dụng lối chơi như vậy để chiến thắng những đối thủ mạnh. Và rõ ràng, Manchester United muốn chiến thắng thì phải xác định rõ ràng một lối chơi ngay từ đầu, chứ không phải là ôm đồm kết hợp cả 2 lối chơi, đặc biệt trong hoàn cảnh thiếu hụt nhân sự.
 
Rõ ràng là huấn luyện viên Mourinho muốn chơi tấn công trước Chelsea. Không rõ ý tưởng của Mourinho là muốn phủ đầu tạo bất ngờ đối với huấn luyện viên Antonio Conte, hay là thực sự muốn chơi đôi công với Chelsea. Bằng chứng là Manchester United đã chủ động chơi pressing ngay từ đầu, và bộ đôi Romelu Lukaku - Marcus Rashford liên tục tấn công vào vòng cấm địa của Chelsea. Nhưng điều khó hiểu là nếu đã chấp nhận chơi tấn công, thì tại sao huấn luyện viên Mourinho lại chơi với sơ đồ 3 trung vệ là Eric Bailly, Chris Smalling và Phil Jones. Với sơ đồ như vậy, cộng thêm Antonio Valencia và Ashley Young ở 2 cánh, trên thực tế Manchester United đã chơi với 5 hậu vệ. Đó là chưa nói tới bộ đôi tiền vệ trung tâm Ander Herrera và Nemanja Matic cũng không phải là tốt trong việc hỗ trợ tấn công, mà Ander Herrera còn phải tập trung vào việc kèm Eden Hazard.
 
Với cách bố trí như vậy, một câu hỏi đặt ra là làm sao Manchester United có thể tấn công? Bởi khi mà Ander Herrera chỉ tập trung vào việc hỗ trợ phòng ngự, còn Nemanja Matic thường xuyên phải đối đầu với Tiemoue Bakayoko và N’golo Kante, giữ bóng được đã là vấn đề đừng nói tới phân phối bóng. Henrikh Mkhitaryan vốn yếu về khả năng tranh chấp xem như không có bóng để chuyền, và kết quả là bộ đôi Romelu Lukaku - Marcus Rashford đói bóng. Trong khi đó, Chelsea còn nguyên một Cesc Fabregas có đủ không gian lẫn thời gian để chuyền bóng phát động tấn công, và sự lợi hại của những đường chuyền đó là không có gì để bàn cãi. Thậm chí Tiemoue Bakayoko còn thường xuyện bị “để xổng” trong những pha dâng cao tấn công, do Nemanja Matic không thể quán xuyến hết khu vực giữa sân.Việc Chelsea có tới 18 cú sút và 8 lần trúng đích so với 10 cú sút và 2 lần trúng đích (mà hầu hết là trong hiệp 2) của Manchester United đã cho thấy sự thất bại trên mặt trận tấn công của Quỷ đỏ thành Manchester.
 
 
Manchester United đã chơi một trận khá tệ trước Chelsea.
Manchester United đã chơi một trận khá tệ trước Chelsea.
 
Trong khi đó, khi mà Manchester United bị dẫn bàn, tình thế buộc Mourinho phải tung Marouane Fellaini vào sân để thêm sức mạnh cho hàng công thì thế trận của họ lại đột nhiên trở nên có nét hơn. Lý do rất đơn giản, đó là vì Mourinho đang sử dụng “bài tủ” phá lối chơi với khả năng tranh chấp của Marouane Fellaini, đồng thời cũng đánh vào điểm yếu về phòng ngự bóng bổng của Chelsea. Kể từ đó thế trận được vãn hồi, Manchester United đã dần dần lấy lại được thế trận và những cơ hội đã mở ra. Một câu hỏi nữa được đặt ra, đó là tại sao Mourinho không sử dụng Marouane Fellaini ngay từ đầu hiệp 2 khi đã thấy chiến thuật tấn công không hiệu quả, mà phải đợi tới phút thứ 62, sau khi bị thủng lưới, mới tung cầu thủ này vào sân. Phải chăng Mourinho vẫn kỳ vọng vào một “phép màu” tấn công nào đó, để không bị “lên án” chiến thắng bởi bài phá lối chơi?
 
Nếu đã xác định tấn công, vậy tại sao Mourinho lại dùng bài cũ quyết kèm chết Eden Hazard, dùng tới 5 hậu vệ. Mà nếu đã quyết tâm đá chắc, chơi phòng ngự phản công, thì tại sao Mourinho lại cất Marouane Fellaini trên băng ghế dự bị. Rất rõ ràng Mourinho đang không dứt khoát về mặt chiến thuật, dẫn đến bị động để cho Antonio Conte bắt bài một cách dễ dàng. Tại Ngoại hạng Anh, đặc biệt đối mặt với một chuyên gia chiến thuật như Antonio Conte, chơi lại bài cũ đã là không ổn, đừng nói chơi là chơi một cách nửa mùa. Mourinho không thể cứ viện mãi lý do thiếu Paul Pogba, Michael Carrick bởi không lẽ một đội bóng có thể chơi thiếu sáng tạo đến như vậy chỉ vì thiếu một vài cá nhân? Xoay xở tốt với những gì có trong tay là điều bắt buộc mà một huấn luyện viên giỏi tại Ngoại hạng Anh phải làm được, nếu không, cuộc phiêu lưu của Mourinho tại Manchester United có lẽ sẽ phải chấm dứt ngay tại mùa giải này.
Cao Duy