07:05, 20/05/2017

Chỉ… liều một lần!?

Đó là phiên tòa vắng vẻ, bởi ngoài bị cáo M.X.H (sinh năm 1989, trú Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh), phòng xử án không một người dự. Một phần vì đường sá xa xôi, phần vì những người thân của H. đều có hoàn cảnh riêng nên không thể tới. Những lời hối lỗi của H., vì thế, chẳng người thân nào nghe được.

Đó là phiên tòa vắng vẻ, bởi ngoài bị cáo M.X.H (sinh năm 1989, trú Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh), phòng xử án không một người dự. Một phần vì đường sá xa xôi, phần vì những người thân của H. đều có hoàn cảnh riêng nên không thể tới. Những lời hối lỗi của H., vì thế, chẳng người thân nào nghe được.


Cho tới ngày đứng trước tòa, chính H. cũng không ngờ mình lại trộm cắp máy tính của 2 hành khách đi cùng chuyến tàu. Bởi mục đích ban đầu khi H. lên tàu vào Nam là ôn thi tốt nghiệp, cố lấy xong tấm bằng đại học để trả hiếu cho cha mẹ, những người đang vật vã trong bệnh tật và đặt tất cả hy vọng vào H. Nhưng chỉ trong một phút, H. lại thành kẻ trộm. Ý định trộm cắp chỉ nảy sinh sau khi H. đi dọc hành lang tàu và chợt thấy một buồng mở toang cửa, tất cả hành khách đều ngủ say, tài sản để hớ hênh, chỉ cần nhẹ tay nhấc ra là được. Nhưng ban đầu H. rất sợ, và suy nghĩ: mình làm vậy là sai, sẽ bị bắt, sẽ không được học tiếp, rồi lấy ai lo cho gia đình? Nhưng thực sự H. đang rất cần tiền. Học đại học 7 năm mà H. chưa tốt nghiệp được, mấy lần phải ngừng học, xin bảo lưu kết quả do gia đình quá khó khăn, không có tiền đóng học phí. Do học về viễn thông, nên H. đã đi làm thêm cho nhiều công ty lập trình web, mua đi bán lại máy tính, điện thoại qua mạng lấy lời nhưng vẫn không đủ tiền đóng, bởi học phí ở trường dân lập khá cao. Nhiều năm nay, mẹ H. bị ung thư, phải nghỉ việc để chữa trị nhiều đợt. Sau khi về hưu, mấy năm gần đây, cha H. bị thoát vị đĩa đệm, anh trai thì bị tâm thần, gia đình càng quẫn bách. H. còn trăn trở vì hạn đóng học phí để thi tốt nghiệp đã gần kề. Cùng thời gian này cũng sắp đến kỳ xạ trị cho mẹ. Suy nghĩ về bản thân và gia đình, tự dưng H. cảm thấy rất có lỗi với gia đình, vì mấy năm trời H. chỉ đi học, chưa thực sự giúp gì cho mọi người. Trong khi đó, cả nhà luôn coi H. là niềm hy vọng duy nhất. H. cứ đi lại dọc hành lang tàu, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy khó xử. Cuối cùng, bị cáo tặc lưỡi nghĩ: Thôi, liều một lần, chắc không sao đâu, vì thường phải trộm nhiều lần mới bị bắt, miễn sao sau này không làm nữa là được! Đến bây giờ, bị cáo rất ân hận.


Một vị trong hội đồng xét xử nghiêm khắc nói: Bị cáo hành xử như vậy là quá tùy tiện. Cho dù bị cáo đem về tiền tỷ mà đồng tiền thu được không chính đáng thì cha mẹ bị cáo cũng không thể đồng tình. Việc bị cáo cho rằng không kiếm được tiền gửi về cho mẹ chữa bệnh là bất hiếu hoàn toàn chỉ là suy diễn. Vị đại diện Viện Kiểm sát cũng phân tích thêm: Học phí đến hạn chưa đóng được còn có thể xin lùi, nhưng một khi đã phạm tội, ra đứng trước tòa, chắc chắn quá trình học tập sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ còn vài ngày nữa thi tốt nghiệp đại học mà bị cáo vẫn nhắm mắt làm liều, đó là chỉ nhìn trước mắt mà không thấy tương lai!


H. cúi đầu, trầm giọng nói: Bây giờ bị cáo rất ân hận. Bị cáo đã nghiệm ra rằng, dù làm bất cứ điều gì mà vi phạm pháp luật đều không được; mọi thứ chỉ nên có được bằng chính công sức của mình.


Chỉ vì tặc lưỡi “liều một lần”, bị cáo H. đã để vuột mất tương lai của mình, thật đáng tiếc!


TAM THUẬT